Tia nắng bình yên

Nhím cầm trên tay hai con búp bê, một con búp bê tóc dài, tết sam hai bên. Một con búp bê tóc ngắn, những lọn tóc xoăn hợp mốt mà chị Hin rất yêu quý.

Nhím nhớ lại ngày bố mới mua con búp bê tóc dài về. Chị Hin rất thích mà vì Nhím thích hơn, Nhím không cho chị Hin động vào. Chị Hin chỉ dám đứng từ xa nhìn Nhím chơi, đôi mắt chị buồn buồn khó tả. Con búp bê tóc ngắn, mẹ mua về từ hội chợ trên thị trấn. Mẹ bảo hai chị em cùng chơi. Thế mà, chị Hin mới vừa mặc cho con búp bê chiếc váy, Nhím đã lại gần để đòi. Mẹ luôn dặn chị Hin phải nhường nhịn em Nhím, vì em ấy nhỏ tuổi, lại là em út nhất nhà. Chị Hin hiểu chuyện, nghe lời mẹ và chị cũng thương em Nhím rất nhiều.

Căn nhà của hai chị em, đó là một ngôi nhà nhỏ nhắn, vừa vặn cho bốn người cùng ở. Trước cổng có giàn hoa ti gôn nở hồng mỗi buổi bình minh. Mọi thứ sẽ

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Mối quan hệ của tôi và anh vốn đã quá đủ và thật thừa thãi khi có người thứ ba chen vào. Tôi sức vóc hèn mọn, không thu xếp đủ bao dung để có thể sống chung với anh và cô ta.

Mẹ giận dữ nói với bố như thế, giọng mẹ lạc đi vì xúc động. Bố không cản việc mẹ sắp xếp đồ đạc để chuyển về quê ngoại. Bố chỉ cúi xuống, tránh ánh nhìn căm tức của mẹ.

Nhím chủ động nắm lấy tay chị Hin. Mọi ngày, Nhím đành hanh là thế. Hôm nay, Nhím hiểu chị Hin và mẹ là người cùng phe với mình.

Ba mẹ con dắt nhau về nhà bà ngoại. Căn nhà nhỏ, lụp xụp dưới tán cây nhãn cổ thụ tỏa bóng mát khắp sân. Bà ngoại tóc sợi đen sợi trắng, tay bà run run đón 3 mẹ con vào lòng an ủi. Đến lúc này, bao tủi hờn mẹ mới vỡ òa ra và khóc nấc lên.

Mẹ ơi con khổ quá! Bao năm con vất vả vun vén cho gia đình mà bây giờ trắng tay.

Bà hiền hậu an ủi mẹ từng câu, mẹ cũng nguôi ngoai dần nỗi đau trong tim đang rỉ máu. Nhưng cuộc sống này, lý thuyết và thực tế luôn khác nhau. Việc làm của mẹ chẳng dễ dàng khi nhà máy không có đơn hàng nên họ tạm thời đóng cửa. Đồng lương ít ỏi, mẹ không đủ trang trải bao nhiêu việc lớn nhỏ và cả việc học hành của hai chị em.

Mẹ, ngày mai con lên tòa án giải quyết nốt việc ly hôn rồi!

Thế Hin và Nhím có đi cùng không?

Có mẹ ạ!

Nói rồi mẹ giấu đi thật khéo hai dòng nước mắt. Nhím biết mẹ vẫn còn yêu bố lắm! Mỗi đêm, Nhím thấy mẹ thường mở cuốn album ảnh cưới của bố và mẹ ra ngắm. Mẹ khóc, rồi mẹ lại cất nó vào chiếc ba-lô, nằm trong đồ đạc mẹ dọn về nhà bà ngoại.

Sáng nay, mẹ đưa hai chị em cùng đến tòa án từ sớm, chị Hin nhặt cho Nhím thật nhiều trái bàng chín trong sân tòa. Hin lấy đá đập dập và lấy một cái nhân màu trắng bên trong cho Nhím ăn. Nhím tấm tắc khen:

Nó có vị bùi bùi, ngầy ngậy chị Hin ạ!

Mẹ gọi hai chị em vào ngồi trên băng ghế dài bằng gỗ. Bố cũng đến đó từ sớm. Hôm nay bố trở nên thật lạnh lùng và ít nói. Tuy nhiên, bố có nháy mắt khi Nhím nhìn bố. Nhưng bố tuyệt nhiên không nhìn mẹ. Hoặc chỉ nhìn trộm rồi lại ngoảnh đi, như một người có lỗi.

Trời bắt đầu đổ bóng nắng xế trưa, tán lá cây bàng chẳng thể phủ kín bóng mát trên sân. Phiên tòa dần đi đến hồi kết, vị chủ tọa cho cả nhà thảo luận việc bố mẹ sẽ phân công nuôi ai. Nhím mới vừa tròn sáu tuổi tháng trước, chị Hin cũng gần được mười tuổi rồi.

Lúc này, mẹ không giấu nổi nghẹn ngào nói với Hin và Nhím:

Hai con tự thống nhất với nhau rồi chọn đi. Nhím muốn ở bên mẹ hay về với bố?

Chị Hin ở với ai? - Nhím hỏi.

Chị muốn ở với mẹ, nhưng nếu Nhím thích ở với mẹ hơn, chị sẽ nhường em.

Không có cách chọn nào mà cả nhà mình sẽ được ở cùng nhau à chị Hin? Em không muốn xa mẹ hoặc chị.

Bố đang đợi ở kia, Nhím chọn nhanh lên. - Mẹ liên tục giục Nhím.

Nhím cúi xuống khóc, lúc này Nhím chẳng muốn giấu ai rằng mình đang rất buồn. Nhím cầm con búp bê tóc ngắn, đưa cho chị Hin.

Chị hãy cầm lấy nó, chị luôn thích con búp bê này mà.

Chị Hin xua tay:

Thôi em cầm cả đi, chị lớn rồi, chị không chơi búp bê nữa đâu. Với lại hai chị em búp bê, hãy để chúng được ở bên nhau.

Thế em cho chị cầm cả này, em không thích chơi búp bê nữa. Chị cầm về, nhớ khâu cho búp bê thật nhiều váy đẹp vào nhé!

Hin kiên quyết đẩy hai con búp bê, dúi chặt vào tay Nhím.

Chị đã bảo chị lớn rồi mà. Em cầm chơi đi.

Thế em chơi một tuần, rồi em gửi về cho chị chơi một tuần chị nhé! Thống nhất vậy đi!

Chị Hin cười mà nước mắt cứ trào ra không sao kìm nén nổi.

Thôi, chị về với mẹ đi! Em về với bố!

Nhím biết, chị Hin thích ở với mẹ hơn. Điều đó không phải một mình chị Hin thích. Nhím cũng muốn điều đó lắm. Nhưng, chị Hin đã nhường Nhím nhiều lần rồi, Nhím không muốn lần này chị ấy lại nhường Nhím thêm nữa. Được ngủ với mẹ, mẹ ru ngủ, mẹ kể chuyện cổ tích cho hai chị em nghe. Việc này, chắc chắn sẽ không có được khi ở cùng bố. Nhưng Nhím nghĩ đến hai con búp bê, nó cũng an ủi cho Nhím phần nào. Ít ra chúng cũng không phải xa nhau.

Phiên tòa kết thúc, suốt chặng đường từ lúc chào mẹ và chị Hin về, Nhím không thôi thút thít khi ngồi sau xe bố. Nhím ôm chặt hai con búp bê vào lòng. Bố thỉnh thoảng lại nhắc Nhím một câu:

Nhím, nín đi, đừng khóc!

Bố thật khô cứng, sao bố không rẽ vào quán tạp hóa mua cho Nhím viên kẹo ngọt mà mẹ thường hay làm đi để dỗ Nhím đi. Như thế có thể Nhím đỡ buồn hơn đấy. Nhưng bố cứ phóng xe thật nhanh để trở về căn nhà của mình.

Nhớ thương ông nội

Ngôi nhà đây rồi, vẫn giàn hoa ti gôn nở hồng ở phía cổng. Nhím thấy chẳng còn thân quen nữa. Người đàn bà lạ lẫm kia mỉm cười với Nhím, nhưng Nhím chỉ nhìn cô ta và không thể nở một nụ cười. Nhím chạy thật nhanh vào phòng của hai chị em Nhím, mân mê từng món đồ chị Hin chưa dọn hết đi. Mấy quyển sách, bộ quần áo mùa đông, chiếc chuông gió treo trên cửa sổ. Chỗ nào cũng thấp thoáng bóng dáng của chị Hin ở đây. Nhím bỗng thấy hối hận khi Nhím cậy mình là em út mà đanh đá, bắt nạt chị Hin. Bây giờ, nếu thời gian quay trở lại, chắc chắn Nhím sẽ không như thế nữa. Có lẽ, hai chị em có nhiều kỷ niệm ngọt ngào bên nhau hơn là những lần cãi vã.

Mấy hôm nay bố đi công tác xa. Người đàn bà kia ít nói nên Nhím cũng không biết cô ta hiền hay dữ. Nhím chỉ thấy cô ta thường nói chuyện điện thoại với ai đó và bận bịu chăm sóc em bé trong phòng.

Sáng sớm, Nhím thấy cô ta thu xếp đồ đạc. Một chiếc ô tô ở đâu tới đón. Người đàn ông có vẻ giàu có bước xuống, ẵm em bé lên xe và phóng đi mất hút trên con đường lớn. Nhím gọi điện kể lại cho bố sự tình. Bố bắt xe vội vã trở về trong buổi chiều ngày hôm đó.

Căn phòng trống không còn đồ đạc của hai mẹ con người đàn bà kia. Bố mở trong ngăn kéo ra, lá thư cô ta viết để trong đó từ bao giờ: "Anh Thắng! Em cảm ơn anh đã cưu mang hai mẹ con em trong suốt thời gian qua. Nhưng chồng em mới trở về, anh ấy đến đón em và con trai của anh ấy. Không biết nói gì với anh ngoài lời xin lỗi thật sâu sắc với anh lúc này!".

Chuyện người lớn Nhím thấy thật khó hiểu. Đó là khi cô ta bẽn lẽn nép sau lưng bố xuất hiện trong căn nhà này, mẹ cũng vì thế mà phải ra đi. Cô ta sinh con ở đây, em bé còn mới chỉ biết hóng chuyện và cười. Vừa mấy hôm trước, cô ta còn vui vẻ với bố. Thế mà chỉ trong một buổi sáng, cô ta đã bỏ đi. Bố rất buồn và có vẻ rất sốc. Nhưng ở nhà bà ngoại, Nhím thấy mẹ còn khóc nhiều hơn. Bố chỉ nhăn mặt, vò đầu bứt tai chứ bố không khóc. Bố ơi! Con thấy căn nhà còn mỗi hai bố con mình. Hay… bố bảo mẹ và chị Hin trở về đi.

Là bố có lỗi, làm sao mẹ tha thứ cho bố được!

Mẹ từng bảo với con và chị Hin là sống phải biết thứ tha. Mẹ sẽ trở về mà bố!

Bà cụ non của bố! Bố sẽ cố gắng thuyết phục mẹ, con à!

Nắng đủng đỉnh chiếu ánh vàng trên chậu hoa mười giờ nở tím biếc. Chẳng ai biết đêm hôm trước trời vừa mưa dông. Căn nhà trở về vẹn nguyên một màu bình yên, ấm áp.

Bên hiên, Nhím ngồi trong lòng bố, tay ôm thật chặt hai chị em búp bê, lòng Nhím hy vọng tràn trề, cả gia đình Nhím sẽ được đoàn tụ.

Nguyễn Thanh Nga

Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng. Hiện đang sinh sống và làm việc tại Bắc Ninh. Có đam mê viết lách và những tác phẩm được đăng báo: "Gió thổi bến sông", "Tình khói mây", "Những bước chân trở về"...; và nhiều tác phẩm đăng trên Báo Người Lao Động.

15-cdd

Giải thưởng: Giải nhì cuộc thi "Bên nhau ngày Tết" do Báo Người Lao Động tổ chức năm 2022. Giải khuyến khích cuộc thi "Tết nhớ về" do Tạp chí Doanh nhân Sài Gòn tổ chức năm 2023.

Link nội dung: https://travelteam.vn/tia-nang-binh-yen-1941.html