Tôi thường ghé thăm mảnh vườn ấy vào mỗi sáng đi bộ về để cùng bạn tôi, người thương binh chiến trường K (Campuchia) cụt tay uống trà và ngắm những thùng rau xanh mướt, những quả bí, quả khổ qua và những chùm thiên lý đong đưa trong gió…
Đôi khi câu chuyện nổ như bắp rang, đôi khi lặng yên bên nhau mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng. Lúc lặng yên ấy tôi thường thả hồn về khu vườn xưa nơi
Chim cu gáy qua vườn
Đêm ấy, tôi nằm mơ thấy từng đàn chim, bướm, ong rủ nhau bay đi đâu mất, để lại mảnh vườn vắng đìu hiu cô tịch và để lại trong lòng tôi khoảng trống không thể lấp đầy. Tôi ra đám chuối, giật lấy những lá khô lót ổ nằm. Mẹ về gọi tìm, tôi đang thút thít khóc.
Tôi buồn, tôi thương bố, thương em nhưng cũng không hiểu hết mọi lý do vì sao mình làm như vậy. Trong không gian vắng lặng có con chim vàng anh lông mượt mà bay vút qua đám lá, nó đậu lại trên cành khế thì thầm: "Bạn nhỏ ơi đừng buồn nữa, mình vẫn về đây với bạn kia mà".
Anh chị em tôi lớn lên cùng với cây trái trong vườn, chúng gần gũi như những người thân thiết trong nhà. Có lẽ vì vậy mà ngày bé tôi có thể nghe được những lời thì thầm của cỏ cây, tôi say sưa trò chuyện với chúng cả ngày mà không biết chán. Ông tôi bảo rằng cây cối cũng có hồn, cũng có tình cảm như con người, cũng biết vui buồn. Nhưng chúng khác con người ở chỗ chẳng bao giờ giận dỗi hay cáu gắt, luôn lắng nghe, vỗ về an ủi con người bằng những sự dịu dàng của lá xanh lao xao, của hoa thơm, trái ngọt…
Vườn xưa, bố trồng đủ loại mít, bưởi, xoài, chanh, khế, ổi… Mỗi buổi sáng tỉnh giấc tôi nhìn qua cửa sổ thấy hàng ngàn những niềm vui háo hức mời gọi. Ra đầu ngõ, sung sướng nhặt lấy những bông hoa đại màu trắng, màu hồng vừa rụng xuống đêm qua xâu thành chuỗi, chờ cô gái nhà bên để chơi trò công chúa vương quốc Chăm Pa.
Tôi theo nghiệp lính lên rừng, ra đảo rồi về phố nhiều năm nhưng thỉnh thoảng trong những giấc mơ tôi thấy mình được trở về khu vườn xưa. Tôi lắng nghe gió ru đưa mùi hương muôn vàn loài quả chín quyện với hương hoa lá đang ngân lên những thanh âm trong trẻo buổi giao mùa. Ngoảnh lại đã qua bốn mươi năm có lẻ. Khu vườn cũ bố dày công chăm bón vẫn rộn tiếng ca trong tôi, vẫn xanh màu xanh lá với mùi hương hoa và quả chín, nơi chứng kiến một phần đời của tuổi thơ tôi đi qua.
Link nội dung: https://travelteam.vn/phan-doi-cua-tuoi-tho-toi-2446.html