Đi qua buồn đau

Huyền kéo chiếc vali đồ của mình bước ra khỏi ngôi nhà đó mà không thèm ngoái đầu nhìn lại. Cô không khóc, khóc vậy đủ rồi.

Trong cô lúc này không hề có sự luyến tiếc nào mà chỉ cảm thấy kinh tởm. Kinh tởm cái lý lẽ ti tiện của con người mà cô từng gọi là chồng trong ngôi nhà đó.

Huyền vừa

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến. Sáu năm làm dâu, Huyền lại quay trở về nhà mẹ đẻ với chiếc vali ngày cô mang về nhà chồng. Ký vào tờ giấy ly hôn cô chẳng đòi hỏi một thứ gì từ Lãm. Khi tình cảm không còn thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Taxi dừng trước con hẻm 85A Nguyễn Thiếp, Huyền mệt mỏi xuống xe. Ba mẹ đã đứng đó đợi cô. Ba đón chiếc vali từ tay nữ tài xế lặng lẽ kéo vào nhà. Mẹ đưa tay đón Huyền. Cô bỗng nhiên cảm thấy yếu mềm khi mẹ nắm tay cô vỗ nhẹ. Mẹ thủ thỉ:

- Về nghỉ ngơi đi con. Phòng ốc mẹ đã dọn dẹp, sắp xếp lại cả rồi.

Nước mắt Huyền bỗng lăn dài trên khuôn mặt trắng xanh. Cô lau vội hai bên má, thở hắt ra như trút đi một điều gì nặng nề đè nén trong lòng bấy lâu nay. Cô bước đi bên mẹ, cảm thấy thật bình yên. Mấy ngày vừa qua, Huyền luôn sống trong sự mệt mỏi, cô đã nghĩ tất cả lỗi do mình, đã cố níu kéo họ mà không biết rằng chính họ đã ngấm ngầm muốn đẩy cô ra khỏi gia đình đó từ lâu.

Huyền nằm dài trên giường, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mẹ cô nhẹ nhàng khép cửa phòng lại trước khi đi ra ngoài.

- Con bé ngủ rồi. Chắc con quá mệt mỏi.

Bà Ngân nói với chồng như vậy rồi thở dài. Ngày hai đứa nó yêu nhau, bà cứ mừng thấy thằng Lãm cũng hiền lành, tử tế, gia đình lại gia giáo, nề nếp nên ra sức vun vén. Ai nghĩ được rằng có lúc con mình phải chịu khổ thế này. Họ đối xử với nó chẳng ra gì khi biết nó khó sinh con. Ngoài mặt thì cười mà trong lòng thì nguội lạnh. Suốt ngần ấy năm mình nó chịu đau đớn, vất vả để chạy chữa, gia đình đó có biết đâu. Thằng Lãm nữa, đưa vợ đi được vài lần rồi bỏ. Bữa kêu bận, bữa kêu mệt, mặc con bé lên xuống điều trị. Rạc cả người mà con thì chẳng thấy đâu. Gia đình nhà chồng thì trở mặt nhanh hơn trở bàn tay. Đúng là "dò sông dò biển dễ dò, đố ai lấy thước mà đo lòng người".

Trăng lạnh

Cô trở về phòng. Lãm đang ngồi hút thuốc ngoài ban công. Tờ đơn ly hôn để trên bàn trang điểm của cô. Anh ta dụi thuốc, đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi phòng, anh ta còn bảo Huyền:

- Tờ đơn anh đã ký rồi. Mai em ký cũng được. Tối anh không về.

Huyền ngồi phịch xuống giường như người mất hồn. Cả đêm đó cô trằn trọc không ngủ được. Cả đêm, Lãm đã không về thật. Cuối cùng cô cũng đặt bút ký. Giải thoát mình khỏi những đau đớn, những dằn vặt bởi cảm giác có lỗi khi mãi không sinh được con cháu cho gia đình nhà chồng. Cô sắp xếp đồ dùng, quần áo của mình và ra khỏi ngôi nhà đó khi trời vừa sáng.

***

Huyền đứng dậy vươn vai, cô ngắm mấy giỏ hoa ba treo bên ngoài cửa sổ, cảm thấy lòng nhẹ tênh. Cô sắp xếp lại lòng mình, không còn hối tiếc hay đau khổ nữa. Cô bước ra khỏi phòng. Dưới bếp ba mẹ cô đang cùng chuẩn bị bữa trưa. Cô ào xuống:

- Mẹ nấu gì mà thơm quá!

- Con nghỉ thêm đi, lát nữa xong mẹ gọi.

- Thôi, con nghỉ vậy đủ rồi. Chiều nay con đi với bạn nhé ba mẹ. Con muốn mua một số thứ, ngày mai sẽ đi xin việc làm lại.

Huyền sà vào phụ mẹ. Ông Thanh, bà Ngân nhìn con rồi nhìn nhau mỉm cười. Họ tin con gái mình sẽ mạnh mẽ bước qua biến cố cuộc đời để sống một cuộc đời hạnh phúc.

Trương Thị Thúy

Sinh năm 1985, quê ở huyện Kinh Môn, tỉnh Hải Dương, đang là giáo viên tại Trung tâm Giáo dục nghề nghiệp - Giáo dục thường xuyên huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định.

15-CD w

Bắt đầu sáng tác từ năm 2014 cho đến nay, Trương Thị Thúy có nhiều tản văn, truyện ngắn đăng trên các báo và tạp chí; từng tham gia một số cuộc thi viết và được giải như: giải ba cuộc thi viết về Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2-9 do Quán Chiêu văn tổ chức năm 2020, giải khuyến khích cuộc thi viết Vu lan - tình người trong đại dịch do Tạp chí Phật giáo tổ chức năm 2021...

Link nội dung: https://travelteam.vn/di-qua-buon-dau-2587.html