Dù biết rằng... có khi ngày mai mưa lại dầm dề nhưng rồi cứ mơ về nắng, mong được đắm mình trong nắng suốt mùa
Hè trong hoài niệm
Mùa hè mùa của hoa phượng đỏ (Ảnh minh họa từ Internet)
Chẳng hiểu sao ngày xưa đi học chỉ thích được nghỉ hè. Chúng tôi bịn rịn chia tay nhau dưới cái nắng rực màu hoa phượng đỏ. Có một chút bâng khuâng, một chút luyến nhớ, một chút hụt hẫng như cố níu giữ. Nhưng cảm giác đó qua đi nhanh chóng khi nhiệm vụ học hành được xếp lại, nhường chỗ cho rất nhiều dự định và công việc.
Khu tập thể xinh xinh của tôi nép dưới chân đê, nơi có cánh đồng mênh mông trải dài ngút mắt. Mùa hè trong tôi gắn liền với thửa ruộng, bờ đê. Bời bời những nắng, ngàn ngạt những gió. Khi ánh ban mai buông tia nắng sớm trên những thửa ruộng còn nồng hương đất, bước chân tôi mải miết giẫm trên những cuống rạ còn vương mùi bùn non, thoảng hương lúa mới.
Cơn mưa rào đầu hạ, ì ầm tiếng sấm non, nhập nhòa ánh sét chói lòa. Lại chứa trong mình bao dưỡng chất tuyệt vời cho côn trùng, cua cá, ếch nhái mùa này phát triển đủ đầy. Mưa chiều ngớt tạnh, bóng tối hờ hững buông dần xuống chân đê, là lúc bọn trẻ với cái lốp cháy xèn xẹt, khét lẹt mùi cao su tỏa đi trên các bờ vùng, bờ thửa.
Đêm. Tiếng ếch nhái như được mùa ái ân, cứ râm ran miên man ộp oạp. Bóng đuốc thấp thoáng lập lòe, báo hiệu một tối bội thu sản lượng.
Món chả nhái quật tiêu ớt, cuốn lá xương sông là đặc sản tuyệt vời mà đã nhiều năm nay với tôi chỉ còn trong nỗi nhớ.
Có những buổi trưa hè oi ả, nước như ai nấu, cánh đồng phơi mình trên chảo lửa, chúng tôi lại đi nhặt cua ngoi, trốn nắng trong đám cỏ dưới chân lúa hoặc tìm những hang cua còn mới bùn non. Móc vào, kiểu gì cũng có một hai con đang ngái ngủ cứ giương mắt ngỡ ngàng…
Thời gian dần xuôi theo mái đầu thoáng bạc. Còn đâu dáng bọn trẻ đồng thanh hò nhau chạy thật nhanh qua bãi tha ma khi sắp tàn bóng đuốc, còn đâu giọng chèo í a của người chị lớn vẫn dạy chúng tôi trong đêm trăng vằng vặc, còn đâu tiếng sáo diều cô đơn chợt thẫn thờ buông khi chiều nhạt gió... và còn đâu nữa...