Ngân nghe câu nói ấy của Khuyên trong lúc tì khuỷu tay trên lan can ở tầng hai của ngôi nhà với những ý nghĩ buồn bã là mình không thể giúp bạn ở lại thành phố được. Cả hai vừa mới đặt món đồ cuối cùng của Khuyên vào chiếc túi xách có mặt bên in hình một cánh chim nhỏ đang bay trên bờ biển. Ðó là tấm bản đồ thành phố mà trên những nếp gấp của nó là những đường băng keo trong vắt.
"Mày giàu tưởng tượng và lúc nào cũng chỉ nghĩ đến xung quanh. Nếu tao là mày thì tao chỉ nghĩ cách ở lại đây" - Ngân lên tiếng khi cảm thấy giờ đây căn phòng trọ mười mấy mét vuông của Khuyên trở nên quá rộng và bắt gặp đôi mắt của bạn đang để lộ cái ý nghĩ sáng tỏ rằng đây là hiện thực mà cô không hề mong đợi.
Trước ngữ điệu mềm mại của bạn, Khuyên ý thức được rằng bản thân cô đang có một cuộc đấu tranh giữa ý muốn ở lại thành phố lớn này để thực hiện những dự định mà cô ấp ủ trong tuổi trẻ mình đang có và lòng nôn nao trở về quê nhà bên người mẹ vừa ngã bệnh.
Cái rực rỡ của muôn vàn ánh đèn phía trên thành phố mà cô đang hướng mắt vào rồi đây sẽ đọng lại trong ký ức của cô với nỗi tiếc nhớ âm thầm nào đó bỗng nhiên soi cho cô thấy gương mặt nhìn nghiêng của một người đã thổi bay những ngày sôi nổi bước vào công việc của cô ở nơi này chỉ bằng một từ "không" được nói ra hết sức ngắn gọn, dứt khoát và sáng tỏ.

Minh họa: VFA
***
Không hề có vỏ ngoài của một thương nhân nhưng tính chất giá lạnh của những lời nói của anh ta đã làm Khuyên cảm thấy quá sức với cuộc gặp trong một buổi chiều tà hơn một tháng trước. Nhưng kể từ đó, mỗi khi đối diện với cái chông chênh trong tâm hồn mình thì không một sức mạnh nào có thể ngăn được, cô lại hình dung ra toàn bộ tinh thần của lần tiếp xúc đã dìm cô xuống đáy ao của sự buồn nản một cách đáng kinh ngạc ấy.
Nơi Khuyên gặp anh ta với dự định thuyết phục thực hiện quảng cáo sản phẩm là căn phòng dễ mến được trang hoàng đẹp mắt và có những khung cửa bằng kính trong suốt mà qua đó hiện lên toàn bộ khung cảnh phía Nam của thành phố trong ánh chiều rực rỡ. Đáp lại nỗi bồn chồn của Khuyên là thái độ lạnh lùng điềm tĩnh của anh ta trong khung cảnh tịch mịch trang nghiêm của căn phòng đầy đủ tiện nghi ấy đạt đến độ gây nên một cú đốt của niềm ngạc nhiên giữa tâm trí cô.
Âm thầm cưỡng lại sự hồi hộp, cô tự giới thiệu mình trong cảm giác run rẩy vì hoang mang bởi bằng sự rực sáng của trí thông minh cho cô ý thức được rằng mình đang ở trước một người đàn ông sang trọng còn quá trẻ so với biểu hiện căng tràn của nghị lực, sự tự tin và vẻ nghiêm khắc có sức bất ngờ đến nỗi cô tưởng như mình phát điên lên vì xấu hổ với mục đích đưa mình vào cuộc gặp gỡ này.
Thái độ tỏ vẻ không để ý đến cái cách cô e dè đứng trước chiếc bàn làm việc thơm phức của anh ta với ánh mắt bối rối cũng như lý do cô đến đây đã giăng ra trong từng mạch máu của cô ý nghĩ mình không hề là một hạt nguyên tử trong cái nhìn của anh ta. Và, sức nóng của ý nghĩ đó đủ để làm sôi hàng triệu tấn thép đang giữ vững thế đứng ngạo nghễ của tòa nhà mấy mươi tầng mà cả cô và anh ta cùng đang có mặt bên trong nó.
Cùng lúc với lời nói lơ đễnh rằng sản phẩm cao su đang rất được ưa chuộng ở bên kia đại dương hiện không cần quảng cáo là một cú ngả người vào lưng ghế của anh ta làm lộ rõ đôi chân gác chéo có chút gì đó hơi khác thường. Mặc cho sự phản chiếu lấp lánh của ánh hoàng hôn tháng tám tuyệt đẹp ở bên ngoài thành phố vào những khung cửa kính, Khuyên thầm nguyền rủa giờ phút này vì cảm tưởng chắc chắn rằng nó đang đồng lõa với người đàn ông này trong việc sỉ nhục cô một cách quái ác. Để tìm một điểm nhìn vững tâm hơn, ánh mắt của cô chạm vào những ngón tay cân xứng, sạch bong và quá mịn của anh ta vừa rút cây viết từ chiếc hộp ở trên bàn làm việc với động tác dứt khoát.
"Tôi muốn hiểu vì sao nhiều người yêu mến Sài Gòn" - đôi mắt đen láy của Khuyên ánh lên một vẻ nhân hậu - "vì tôi biết nhiều người đã và đang sống hòa hợp ở đây bởi điều quan trọng không phải họ là ai và từ đâu đến, mà họ làm được gì cho thành phố mà họ sống và yêu mến".
Ngắt lời Khuyên là mấy tiếng gõ cửa khẽ khàng và dịu ấm của cô thư ký trẻ đẹp trước khi bước vào phòng để nói với giám đốc của cô rằng mẹ anh ta đang chờ bên điện thoại. Khi anh ta quay người ngồi vào ghế, đưa tay nhấc ống nghe điện thoại, Khuyên mơ hồ nhận thấy những cử chỉ ấy có vẻ hơi khó nhọc. Lễ phép và cương quyết, anh ta nói với người mẹ về việc anh ta sẽ không trở lại bên kia đại dương để được phẫu thuật cái chân đau của mình bởi anh ta tin tưởng các bác sĩ ở Sài Gòn đủ khả năng giúp anh ta phục hồi sức khỏe của nó.
Phần im lặng sau hơn ba phút cuộc nói chuyện ấy của anh ta đã tiễn Khuyên ra cửa. Trong ánh ngày đang tắt lịm ở phía trên thành phố bắt đầu lên đèn, Khuyên trở về phòng trọ với một nỗi mệt mỏi tràn ngập từng ý nghĩ mà chỗ nào cũng chạm đến người đàn ông kia cùng sự suy đoán nay mai cô sẽ mất cái công việc mà cô đang không đáp ứng được yêu cầu của nó.
***
"Tụi mình còn quá trẻ để nghĩ đến chuyện thành bại trong cuộc sống" - giọng nói trong trẻo của Ngân đưa Khuyên ra khỏi dòng suy tưởng - "bởi trong mỗi ngày đang tới, tụi mình vẫn sẽ có cơ hội làm việc và chỉ sợ một lúc nào đó mình mất hết ý chí và khát vọng sống".
Chỉ còn vài phút cho Khuyên cảm thấy nỗi nhớ Sài Gòn trong cô rồi đây sẽ không bao giờ mờ phai. Trong nhà ga đông nghịt người đón đợi những chuyến tàu. Bất chợt, một tín hiệu từ chiếc điện thoại trong túi áo đập khẽ vào tai Khuyên giữa những âm thanh ồn ào trong toa số ba của con tàu sẽ đưa cô về nhà.
Khuyên lặng lẽ mở điện thoại và đọc thấy dòng tin nhắn mời cô đến văn phòng của cái công ty có những sản phẩm cao su ấy với một hợp đồng quảng cáo trị giá cao nhất. Trước lúc con tàu chuyển bánh, Khuyên dúi vào tay Ngân chiếc điện thoại đang hiển thị tên của người nhắn là vị giám đốc mà giờ đây, ở góc phòng làm việc của anh ta đã không còn chiếc nạng gỗ.

NGUYỄN THỊ BỘI NHIÊN
Biên tập viên Bản tin Thông tin Y tế tỉnh Quảng Trị.
Có tác phẩm đăng trên các báo: Nhân Dân, Sức khỏe và Ðời sống, Người Lao Ðộng, Quân đội Nhân dân, các tạp chí: Sông Hương, Nhà văn, Cửa Việt…