Hè qua, thu tới. Bước đi của thời gian có bao giờ ngừng nghỉ. Với thi nhân họ nhạy cảm ngắm nhìn bước chân giao mùa đầy tinh tế "Gió chùng chình qua ngõ/ Hình như thu đã về’’... Còn với các cô cậu học trò có lẽ âm vang tiếng trống trường trong ngày khai giảng mãi là thanh âm trong trẻo không chỉ thông báo cho các em biết mùa thu đã tới mà còn gieo vào lòng các em những xốn xang, xúc động bồi hồi…
Âm vang tiếng trống trường (Ảnh minh họa từ Internet)
Ai từng một thời áo trắng mộng mơ lại không nuôi cho mình một góc nhỏ yêu thương với những ký ức rất riêng về tiếng trống trường. Một lần muộn học cùng tiếng trống vọng buồn xoáy vào tâm can. Một lần có lỗi với bác lao công do sự hiếu động nghịch ngợm của tuổi học trò. Những lần bồi hồi phấn chấn với tiếng trống khai giảng năm học mới. Những lần vỡ òa, nhốn nháo với tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi... Và để rồi lớn lên tiếng trống trường tự nhiên được cất giữ cùng ta lang bạt kỳ hồ.
Có cô cậu học trò nào không ít nhiều xao động khi tiếng trống đầu năm học mới vang bay. Tiếng trống làm rung rinh tán lá cây bàng, hàng phượng. Mấy tháng hè buồn tênh giờ đây tiếng trống thổi vào hồn trường lớp không khí nô nức, náo nhiệt của tình cảm bè bạn, cô thầy. Khoảnh khắc được lắng lòng ngồi dưới tán cây phượng già, cây bàng đứng tuổi hay bác xà cừ râm mát là nỗi ước ao của những người đã rời xa trường lớp.
Giờ đây, khi tuổi hồn nhiên áo trắng đã rời xa, tôi của ngày xưa đã là một thầy giáo nhưng ký ức về tiếng trống trường vẫn luôn đồng vọng trong mình khi ngày khai trường đến. Cảm nhận về thanh âm rộn ràng của tiếng trống dường như còn vẹn nguyên. Một chút hồi hộp. Một chút náo nức. Và một điều gì khó diễn tả nên lời khi tiếng trống đầu năm học mới vang lên. Ta chợt thấy mình hạnh phúc vì đang được đếm đong, trải lòng với những ký ức một thời trong biết bao ánh mắt trong veo như những thiên thần. Dẫu rằng sân trường, ghế đá nay ta ngồi không phải là ngôi nhà thân thương thuở trước nhưng chừng ấy thôi cũng đủ cho ta thấy ấm áp để ngắm nhìn ký ức tuổi hồn nhiên.
Trống trường tựa như ông tướng cầm quân. Một hồi trống vang dài cả sân trường đang rộn rã bỗng chốc im ắng lạ thường - "hồi trống thu quân’’ - trả lại vẻ yên bình cho sân trường đầy nắng. Những tháng hè "Cái trống lặng im/ Nghiêng đầu trên giá’’. Và để giờ đây khi nàng thu sang, những bước chân tuổi mộng mơ tung tăng đến trường "trống mừng vui’’ đến độ kêu vang: "Tùng! Tùng! Tùng! Tùng/ Vào năm học mới/ Giọng vang tưng bừng".
Tiếng trống đầu năm bao giờ cũng có cái âm vang lắng sâu vào tâm hồn của các cô cậu học trò. Tiếng trống giục giã. Tiếng trống tươi tắn. Nó truyền vào không gian thu. Nó phả vào từng lớp học đâu dễ gì quên. Nó gợi ký ức cho những mái đầu chẳng còn xanh. Tiếng trống trường đồng vọng diệu kỳ về trang thơ nói hộ cái day dứt của mỗi người không thể thốt nên lời:
Vừa mới đây đã bao năm xa cách
Bạn bè ơi giờ ở những nơi đâu
Nghe tiếng trống sao chẳng về tụ lại
Trước sân trường ríu rít nắm tay nhau.
Trong nắng thu đầu năm học mới, ta nghe sao tiếng trống trường quen thân, có gì tươi mới mời gọi ta quay về với tiếng trống trường ngày xưa - Ngày dại khờ dễ vỡ đã qua…